Người Vợ Bí Mật
Phan_31
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, lặng yên không một tiếng động, ngay cả Mễ Giai cũng không phát hiện ra.
Mạc Chấn Huân vừa lái xe, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Mễ Giai, thấy cô hờ hững nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống, anh biết cô đang đau lòng. Lấy khăn giấy ở đằng trước đưa cho cô.
Mễ Giai sững sờ quay đầu, khó hiểu nhìn Mạc Chấn Huân, cô không rõ sao tự nhiên anh lại đưa khăn giấy cho mình.
“Lau đi, em khóc” Mạc Chấn Huân nhét khăn giấy vào tay cô, khẽ thở dài.
“Hả…” Mễ Giai lúc này mới phản ứng lại, đưa tay sờ lên hai má, hóa ra không biết từ lúc nào nước mắt đã sớm ướt mặt. “Cảm ơn anh” Lúng túng nói cảm ơn anh, cầm khăn giấy lau mặt qua loa.
Mạc Chân Huân cười khẽ, hỏi, “Em muốn ăn gì, đồ Ý được không?”
Mễ Giai lắc lắc đầu, vô lực trả lời, “Đưa tôi về đi”. Hiện tại cô không có chút khẩu vị nào. Dựa lưng vào ghế nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô không buồn ngủ, chỉ là cảm thấy rất mệt mỏi, người mệt, tim cũng mệt.
Thấy cô như vậy, Mạc Chấn Huân cũng không nói thêm gì, đến giao lộ phía trước liền quay xe lại, chậm rãi đi về hướng nhà La Lệ.
Xe dừng lại ở dưới nhà La Lệ, Mạc Chấn Huân quay sang thấy Mễ Giai đang dựa vào một bên ghế ngủ, vẫn hơi nhíu mày, trên mặt còn in vệt nước mắt khô, anh đưa tay muốn giúp cô vuốt vuốt nếp nhăn giữa hai lông mày, tay vừa mới đưa đến gần còn chưa chạm được mặt cô thì đôi mắt to linh động kia đột ngột mở ra, cánh tay liền dừng lại giữa không trung.
Mễ Giai nhìn bàn tay to trước mặt còn chưa buông xuống, quay sang Mạc Chấn Huân bên cạnh, luống cuống hỏi, “Đến… Đến… Đến rồi sao?”
Thu tay lại, trên mặt không có tí gì gọi là mất tự nhiên, Mạc Chấn Huân mỉm cười gật đầu, “Đến rồi”
Mễ Giai đỏ mặt, vội vàng ngồi thẳng dậy, vuốt lại quần áo trên người, xác nhận dáng vẻ mình đoan trang ngay thẳng mới quay đầu nói với Mạc Chấn Huân, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, hẹn gặp lại” Dứt lời vừa định xoay người mở cửa xe đi xuống lập tức bị Mạc Chấn Huân nhanh hơn một bước giữ tay cô lại.
Mễ Giai ngạc nhiên quay lại, khó hiểu hỏi, “Còn việc gì sao?”
Mạc Chấn Huân nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng, “Những gì anh nói khi nãy đều là thật”
“Nói gì… Anh nói gì?” Mễ Giai chưa phản ứng kịp, không hiểu ý anh.
“Những gì anh vừa nói với Nghiêm Hạo” Mạc Chấn Huân thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
“Nếu anh không quý trọng cô ấy, làm cô ấy tổn thương, tôi nhất định sẽ đoạt lấy cô ấy từ bên cạnh anh”. Cô còn nhớ rõ vừa rồi anh đã nói như thế, nhìn thẳng vào mắt anh, có chút lúng túng, có chút ngượng ngùng, cô không ngu ngốc, đương nhiên cô hiểu ý tứ trong lời nói của anh, sở dĩ vừa nãy không có phản ứng là vì Nghiêm Hạo đang ở đấy, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt hết lên Nghiêm Hạo nên cũng không suy nghĩ nhiều về những lời anh nói. Mễ Giai gượng cười, lắp bắp nói, “Chuyện này, chuyện này tôi biết là anh cố ý nói những lời đó để chọc tức Nghiêm Hạo, tôi.. Tôi không để bụng đâu, anh…”
“Anh bảo những lời anh nói là thật” Mạc Chấn Huân ngắt lời cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm để cô không có cơ hội trốn tránh.
“Tôi…” Mễ Giai nhìn anh, không biết phải nói gì, những lời của anh quá đột ngột, cũng quá bất ngờ, hiện tại Mễ Giai hoàn toàn không có khả năng tiêu hóa. Cô chưa từng nghĩ Mạc Chấn Huân đối với cô… Trước kia Mạc Liên Huyên cũng đã nói với cô, cô một mực khẳng định không thể có chuyện đó, rồi ngay cả khi anh đến nhà La Lệ tìm cô, cô thậm chí còn nghĩ anh đến là để chê cười mình, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Mạc Chấn Huân thật sự có ý gì với mình, chuyện này, chuyện này quả thực rất khó có thể xảy ra.
Vẻ mặt Mễ Giai lúc hồng lúc trắng, biểu cảm muôn màu muôn vẻ, Mạc Chấn Huân nhìn mà không khỏi bật cười, cuối cùng sang sảng cười thành tiếng.
Thấy Mạc Chấn Huân cười, sắc mặt Mễ Giai thoáng chốc đỏ bừng, rút tay ra khỏi tay anh, cũng không thèm nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm, “Không, không hiểu anh nói gì” Chẳng dám nhiều lời với anh nữa, Mễ Giai xoay người mở cửa xuống xe.
“Anh không đùa, anh ta không biết quý trọng em, anh sẽ đoạt lấy em từ bên cạnh anh ta” Mạc Chấn Huân nhìn bóng lưng cô, nói kiên định.
Động tác của Mễ Giai hơi ngừng lại, vì quá căng thẳng nên có phần lắp bắp, “Tôi, tôi đi trước, anh… Cảm ơn anh đã đưa tôi về” Nói xong cũng không quay đầu, xuống xe liền chạy một mạch tới cầu thang của nhà trọ. Mạc Chấn Huân ở phía sau nhìn cô cười nhẹ, hồi lâu mới quay xe rời đi.
Chương 89:
Mễ Giai xấu hổ đỏ mặt chạy lên nhà, lúc mở cửa vào thì La Lệ đã về, đang ngồi trên sô pha nhàn nhã ăn vặt xem ti vi, thấy Mễ Giai bèn nói, “Về rồi đấy à. Á! Sao mặt cậu đỏ thế kia?”
“Hả… Thật, thật sao?” Mễ Giai cảm giác mặt mình càng nóng hơn, trong lòng thầm mắng Mạc Chấn Huân vài lần, đang yên đang lành lại nói với cô chuyện này.
“Cậu thấy khó chịu à?” Buông đồ ăn trong tay, đi tới sờ trán Mễ Giai, sửng sốt kêu lên, “Sao nóng vậy? Không phải cậu bị sốt chứ?”
“Không… Không phải, vì trời nóng, nóng quá, không có việc gì đâu, tớ khỏe lắm” Mễ Giai tránh tay cô ấy, để túi lên sô pha, ánh mắt có phần né tránh. Vội đổi đề tài, “Đúng, đúng rồi, hôm nay cậu không đi chơi với Tiểu Thôi à?”. Ngày nào La Lệ cũng ăn cơm cùng Tiểu Thôi xong mới về nhà, hôm nay lại về sớm như vậy nên có chút không quen.
“Hôm nay anh ấy phải tăng ca, nên tớ về sớm, mà kể cả hôm nay Tiểu Thôi không tăng ca thì tớ cũng muốn về sớm với cậu để vun đắp tình bạn của chúng ta” La Lệ cười hi hi nói.
“Thôi đi, bản chất thấy sắc quên bạn của cậu tớ còn không rõ sao, không cần phải nịnh” Mễ Giai tức giận lườm La Lệ.
La Lệ vụng trộm lè lưỡi, vừa suy nghĩ mắt chợt sáng lên, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cười gian hỏi, “Vậy sao hôm nay cậu không hẹn dùng cơm với chàng Mạc đẹp trai, tớ nghĩ anh ta sẽ đi ngay đấy” Nói xong còn cố ý huých vai vào người Mễ Giai.
Mặt Mễ Giai bỗng đỏ lên, có vẻ bắt đầu mất tự nhiên, nói chuyện cũng líu hết cả lưỡi, “Tớ… Sao tớ phải ăn cơm cùng anh ta chứ”
“Tớ có thể nhìn ra, Mạc tổng của chúng tớ thích cậu, đừng có nói là cậu không biết?” La Lệ nghi ngờ hỏi.
Mặt Mễ Giai càng đỏ thêm vài phần, lúc trước cô thật sự là không biết. Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nói nghiêm túc, “Tớ và anh ta vốn không phải như cậu nghĩ, sau này đừng đùa như vậy”
La Lệ không thèm để ý, ném một quả hạnh nhân vào mồm, nói, “Tớ cảm thấy Mạc Chấn Huân rất tốt, cậu với anh ta ở bên nhau cũng không có gì là không ổn, tớ thấy anh ta kiên định hơn cái tên Nghiêm Hạo kia nhiều, tớ làm ở Tân Nhã 3 năm cũng chưa từng thấy anh ta thân mật với người phụ nữ nào, đã từng làm chung, tớ thấy cậu với anh ta khá hợp đấy”
“La Lệ” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Giai có vẻ tức giận, “Tớ chỉ coi Mạc Chấn Huân là bạn, hơn nữa cậu thấy tình hình hiện tại của tớ thích hợp để nói chuyện đó sao? Về sau đừng lấy chuyện này ra để đùa nữa” Dứt lời cầm lấy túi xách đi về phòng.
La Lệ bĩu môi, không đả động đến đề tài này nữa. Dẫu sao chuyện tình cảm của cô ấy cũng vừa gặp phải một cú sốc mạnh, cần có thời gian để hồi phục. Bầu không khí có phần xấu hổ, trước khi Mễ Giai vào phòng, La Lệ cất giọng hỏi, “Tối nay muốn ăn gì, tớ nấu”
Mễ Giai quay lại, mỉm cười với cô ấy, “Cậu nấu cái gì tớ ăn cái đó”
Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí ngượng ngập vừa rồi đã bị xua tan.
Nghiêm Hạo hơi say nhưng vẫn tỉnh táo, lảo đảo ra khỏi thang máy, đi đến cửa, sờ soạng lấy chìa khóa trong túi ra, tra vào ổ, một lúc lâu sau mới mở được cửa. Mở cửa ra, bên trong là một mảnh tối đen, không có người trước kia vì anh mà để đèn, cũng không có người mỉm cười ngọt ngào ra đón, hỏi anh có đói bụng không, có muốn ăn khuya không khi anh về nhà. Căn nhà bây giờ không có Mễ Giai, dường như cũng không còn hơi ấm, rất hoang vắng, rất lạnh lẽo.
Đóng cửa lại, loạng choạng ngã ngồi xuống đất, Nghiêm Hạo nhìn căn phòng tối đen, thở dài, ngửa đầu dựa vào cánh cửa phía sau. Đêm nay anh uống rất nhiều rượu, nhiều đến nỗi ngay cả anh cũng không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu chén, cơ thể say nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ kì, thậm chí còn minh mẫn hơn so với bình thường. Cảnh tượng Mạc Chấn Huân ôm Mễ Giai rời đi lúc chiều cứ lởn vởn trong đầu anh, giống như một thước phim quay chậm trước mắt, không thể xua đi được.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh, rất rõ ràng nhưng vào tai Nghiêm Hạo lại không dễ nghe chút nào, không cần nhìn anh cũng biết là ai gọi tới, cả ngày nay Tô Tuyết gọi điện cho anh không ngừng, anh không muốn nghe, một chút cũng không muốn, anh mệt mỏi, rất mệt. Lấy di động ra ném xuống đất, tạo thành một tiếng động lớn, trong không gian tối đen chợt lóe lên tia sáng màu lam nhạt. Nghiêm Hạo không thèm để ý, nghiêng ngả đứng dậy đi về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, ngăn cách âm thanh đáng ghét kia ở bên ngoài.
Bên này Bạch Lâm cầm điện thoại gọi cho Nghiêm Hạo hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng vẫn không có ai nghe máy. Chau mày nhìn Tô Tuyết mang vẻ mặt chờ mong ngồi trên sô pha ôm Nghiêm Nhiên, đành cắn răng tiếp tục kiên trì gọi lại.
Mặc cho Bạch Lâm gọi cả đêm, vẫn chỉ có một giọng nói lạnh lùng đáp lại ‘Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau’. Buông điện thoại, nhìn Tô Tuyết, Bạch Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sao anh ấy không nghe điện thoại chứ, cũng không đến gặp chị… Vì sao…” Tô Tuyết ôm Nghiêm Nhiên lẩm bẩm một mình, nói xong nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy khó hiểu và nghi hoặc.
“Chị, đừng nghĩ nữa, đã muộn rồi, chúng ta đi ngủ trước nhé, nói không chừng ngày mai Nghiêm Hạo sẽ đến thăm chị” Bạch Lâm ngồi xổm xuống trước mặt Tô Tuyết, dịu dàng an ủi chị mình, chỉ sợ cô ấy nghĩ ngợi lung tung rồi lại phát bệnh.
“Nhưng vì sao Hạo lại không đến, lâu rồi chị không gặp anh ấy, hay là anh ấy không cần chị nữa?”. Trái lại Tô Tuyết vẫn cứ lẩm bẩm, hoàn toàn không để tâm đến những lời của Bạch Lâm, đột nhiên ngẩng đầu cầm lấy tay Bạch Lâm, kích động nói, “Không cần, anh ấy không thể không cần chị, chị thương anh ấy như vậy, sao anh ấy có thể không cần chị chứ? Chị muốn gặp anh ấy, chị muốn gặp, chị sẽ nói với anh ấy là chị rất yêu anh ấy, rất yêu, rất yêu, em nói với anh ấy được không, em nói với anh ấy để anh ấy đến gặp chị được không? Chị thật sự không thể không có anh ấy… Không thể…”
“Không đâu, Nghiêm Hạo không nói anh ấy không cần chị, chỉ là anh ấy bận công việc, anh ấy phải quản lý một công ty lớn như vậy, nên bây giờ anh ấy không thể phân thân để đến đây được, không phải anh ấy không cần chị đâu, ngày mai, ngày mai anh ấy sẽ tới thăm chị, ngoan, chúng ta đi ngủ trước được không?” Vỗ vỗ tay cô, Bạch Lâm trấn an.
“Không phải, em gạt chị, anh ấy không đến gặp chị, mấy ngày nay anh ấy không đến thăm chị rồi” Tô Tuyết bỗng la lớn. Nghiêm Nhiên ngồi trong lòng bị dọa đến phát run, vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt nhìn Bạch Lâm đã ngân ngấn nước.
Bạch Lâm giật mình, Nghiêm Nhiên có thể nói là một tay cô nuôi lớn, cô coi nó như con đẻ của mình vậy, “Chị, chị đừng kích động, chị dọa Nhiên Nhiên rồi”
Tô Tuyết nghi hoặc nhìn cô, từ từ chuyển ánh mắt đến Nghiêm Nhiên đang ngồi trong lòng, nhìn nó một hồi lâu, đột nhiên mở to hai mắt, nắm lấy bả vai Nghiêm Nhiên, kích động nói, “Mày, là mày đúng không, chắc chắn là mày, là vì mày nên Hạo mới không để ý đến tao, nhất định anh ấy đã biết mày chính là em trai anh ấy nên mới không tới tìm tao, là mày, là mày, mày là một đứa trẻ hư, mày không phải con tao, mày không phải con tao…” Nói xong liền giơ tay đánh Nghiêm Nhiên, Nghiêm Nhiên vốn đã sợ hãi, cứ như vậy mếu máo khóc lớn thành tiếng, “Oa…….”
“Chị, đừng làm thế, thằng bé là con chị, chị đừng đánh nó” Bạch Lâm đưa tay kéo Nghiêm Nhiên vào lòng mình, vội vàng ôm nó lùi xa Tô Tuyết, nhẹ giọng dỗ dành, “Tốt rồi, Nhiên Nhiên ngoan, không khóc nào”
“Nó không phải con chị, nó không phải con chị, chị yêu Hạo như vậy, sao có thể làm chuyện có lỗi với anh ấy, cho nên nó không phải con chị, nhất định không phải” Tô Tuyết sợ hãi kêu lên, đứng dậy tiến về phía bọn họ, híp mắt lại, chỉ tay vào Bạch Lâm, “Là mày, nhất định là mày, là mày đã nhặt đứa bé này từ ngoài về, đúng không?”
Bạch Lâm cuống quít ôm Nghiêm Nhiên lùi sau mấy bước, cô biết Tô Tuyết lại phát bệnh, mấy hôm trước lúc Nghiêm Hạo ở đây đều rất tốt, nhưng hai ngày nay anh ta không đến chị lại bắt đầu nghi thần ngờ quỷ, số lần phát bệnh cũng nhiều hơn, sau mỗi lần tỉnh lại đều không nhớ gì, tình hình Tô Tuyết như vậy khiến cô thật sự mệt mỏi.
Tô Tuyết hung dữ hét ầm lên, Nghiêm Nhiên bị ôm trong lòng sợ hãi khóc oa oa, hoàn cảnh hiện tại vô cùng hỗn loạn, “Chị, em là em gái chị, chị đừng như vậy nữa” Bạch Lâm cũng sốt ruột đến phát khóc.
Cuối cùng không còn cách nào, Bạch Lâm đành ôm Nghiêm Nhiên trốn vào phòng, Tô Tuyết một mình ở bên ngoài quát tháo, ném hết đồ đạc.
Nghe những âm thanh đồm độp bên ngoài, Nghiêm Nhiên ngân ngấn nước mắt, đôi mắt to tròn đen láy nhìn Bạch Lâm, vô tội hỏi, “Dì ơi, vì sao mẹ lại không thích con, con thật sự không phải con của mẹ ư?”
Nhìn Nghiêm Nhiên, trong lòng Bạch Lâm như bị xát muối, kỳ thực Nghiêm Nhiên đã phải trải qua một tuổi thơ không mấy tốt đẹp, chị không hề thích nó, từ bé tới giờ chưa từng ôm nó, ngay cả một ngụm sữa mẹ nó cũng không được nếm, lớn lên một chút thì những đường nét có phần rõ hơn, có lẽ là vì Nghiêm Nhiên quá giống Nghiêm Hạo nên chị cô bắt đầu đối tốt với nó, nhưng cũng chẳng được bao lâu, chị cô bị bệnh, lúc không phát bệnh thì khá tốt, nhưng một khi đã phát bệnh là lại lôi Nghiêm Nhiên ra xả giận, thường xuyên đánh chửi thằng bé, có thể nói cho tới bây giờ Nghiêm Nhiên chưa từng được hưởng tình thương của mẹ và một gia đình ấm áp.
“Không đâu, không phải mẹ không thích Nhiên Nhiên, mẹ rất yêu Nhiên Nhiên, chẳng qua là giờ mẹ đang bị bệnh, tâm trạng không tốt nên mới như thế”. Bạch Lâm cúi người bế thằng bé lên, ghé vào tai nó dỗ dành.
“Vậy… Vậy sao mẹ lại bảo con là đứa trẻ hư” Ngân ngấn nước mắt, thằng bé đã lên tiểu học, có nhiều điều trước kia nó không hiểu thì bây giờ đã hiểu rõ.
“Không phải thế, không phải thế, Nhiên Nhiên là bé ngoan, Nhiên Nhiên là bé ngoan”. Ôm thằng bé, Bạch Lâm không nhịn được mà rơi nước mắt. Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng kêu khóc của Tô Tuyết.
Chương 90:
Hôm sau Nghiêm Hạo tỉnh dậy vì đói, say rượu khiến đầu anh đau dữ dội, huyệt thái dương như bị kim đâm. Trên người vẫn mặc quần áo hôm qua, nhăn nhăn nhúm nhúm, còn mang theo mùi rượu nồng nặc.
Mở mắt nhìn đăm đăm trần nhà, cố chịu cơn đau đầu đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, gần như cả ngày hôm qua anh không ăn gì, đến tối cũng để bụng rỗng uống rượu, không có gì lót dạ, nên mới sáng sớm bụng đã kêu ùng ục.
Mở tủ lạnh, gần như chẳng có gì, vài trái cà chua, vài quả trứng gà, trên ngăn đá có mấy gói sủi cảo đông lạnh, cũng may là còn vài lát bánh mì và nửa hộp sữa tươi. Dì quản gia đã theo mẹ về biệt thự Nghiêm gia, mấy ngày nay căn nhà vắng vẻ chỉ có mình anh, vậy nên đã từ lâu tủ lạnh không còn đầy ắp thực phẩm. Hiện tại Nghiêm Hạo cũng chẳng để ý là ăn gì, anh đói đến mức cồn cào ruột gan, liền cầm bánh mì cắn mấy miếng thật to, tay kia cũng hoạt động hết công suất, lấy cốc ra rót cho mình hơn nửa ly sữa tươi, nghĩ bụng tạm thời lấp dạ chút đã.
Ăn chưa được vài miếng bánh, Nghiêm Hạo lờ mờ cảm thấy có gì đó hơi kì, uống một ngụm sữa tươi thấy có vị chua chua, còn ngửi thấy một thứ mùi lạ. Nhè hết mấy thứ trong miệng ra, cầm bánh mì và sữa tươi lên, nhìn ngày tháng trên bao bì, hóa ra tất cả đều đã quá hạn sử dụng.
Ném toàn bộ vào thùng rác, nhìn căn nhà vắng lặng, Nghiêm Hạo thở dài tự giễu, ngoài thất vọng còn có cả bất lực.
Thay quần áo, đầu cũng chẳng bớt đau được bao nhiêu, day day huyệt thái dương rồi cầm cặp chuẩn bị đến công ty, ra tới cửa mới phát hiện di động nằm gần đó, cau mày, lúc này anh mới nhớ hôm qua vì không muốn nghe điện thoại của Bạch Lâm nên quẳng luôn di động ở đây. Khom lưng cầm di động lên, hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Bạch Lâm. Khẽ nhíu mày, anh biết vì liên quan tới Tô Tuyết nên Bạch Lâm mỗi ngày đều gọi cho anh vài cuộc, nhưng hôm qua gọi tận hơn hai mươi mấy cuộc có hơi nhiều, cuối cùng thấy lo lắng, Nghiêm Hạo bèn gọi lại thì bên kia lại khóa máy, di động tắt nguồn Nghiêm Hạo chuyển sang gọi vào máy bàn, chuông đổ hồi lâu cũng không ai nghe, mày càng nhíu chặt, gọi lại lần nữa vẫn không có ai nghe, lặp đi lặp lại đều như thế.
Dù sao bây giờ Tô Tuyết vẫn chưa thể coi là người bình thường, anh lo là đã xảy ra chuyện, sau khi gọi điện cho thư kí Lưu, Nghiêm Hạo lập tức lái xe đến thẳng nơi ở của Tô Tuyết.
Đứng ngoài, khuôn mặt Nghiêm Nhiên vẫn còn lộ rõ vẻ sợ sệt, co người nấp sau cửa, thò đầu vào dò xét tình hình bên trong phòng.
Bạch Lâm nhẹ nhàng đắp chăn cho Tô Tuyết, vén gọn những sợi tóc xõa loạn ở hai bên má cô, chăm chú nhìn vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ của Tô Tuyết, thở dài một hơi rồi mới chậm rãi ra khỏi phòng, vỗ vỗ Nghiêm Nhiên đang đứng cạnh cửa, dùng khẩu hình nói nhỏ với thằng bé, “Đi thôi”. Sau đó nhẹ nhàng dắt nó đi.
Ngoài phòng, phòng khách, nhà bếp, gần như là một đống hỗn độn, sô pha nghiêng ngả, khắp sàn nhà toàn là bát đĩa, tranh treo tường cũng gãy thành hai nửa, điện thoại bị ném trên đất, dây nối và thân máy mỗi cái một nơi, rèm cửa ở cả phòng khách và phòng bếp đều bị kéo xuống, rải rác đầy đất, nồi niêu, muôi thìa các thứ la liệt trên hành lang phòng bếp, muối tinh, gia vị cũng đổ một đống trên sàn. Rất may bát đĩa đều làm từ inox, cho dù đập mạnh xuống đất thì cũng chỉ bị lõm vài chỗ chứ không có mảnh vụn thủy tinh. Để đề phòng những lúc Tô Tuyết đột ngột phát bệnh, lúc trước khi mua vật dụng gia đình và đồ dùng hàng ngày cô đã đặc biệt chọn những sản phẩm từ kim loại, và thậm chí ở phòng khách cũng không lắp đặt ti vi hay đầu đĩa.
Dựng lại sô pha bị đổ, sau đó thu dọn hết bát đĩa trên đất, đúng lúc này chuông cửa vang lên, Nghiêm Nhiên tự đi ra mở cửa, thấy Nghiêm Hạo đứng ở cửa, sững sờ mở to mắt, không nói gì.
Đối với Nghiêm Nhiên, Nghiêm Hạo trước sau vẫn còn chút khúc mắc, nghiêng người đi qua thằng bé vào trong nhà, kinh ngạc nhìn đống hỗn độn trước mắt, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy Bạch Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng hung hăng trừng Nghiêm Hạo, cuối cùng cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.
“Tô Tuyết lại phát bệnh sao?” Không nhận được câu trả lời, Nghiêm Hạo dò hỏi.
Ném mạnh những đồ vừa thu dọn trên tay xuống đất, choeng một tiếng, dọa Nghiêm Nhiên giật mình rụt người lại, sợ sệt nhìn Bạch Lâm, rồi nhìn sang Nghiêm Hạo. Bạch Lâm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo, ánh mắt dường như hận không thể xơi tái anh, bất giác lớn giọng hỏi, “Anh còn tới đây làm gì, nếu đã không muốn nghe điện thoại, không muốn qua đây thì đừng tới nữa, giờ anh còn đến làm gì?”
Nghiêm Hạo có phần khó chịu xoa xoa trán, say rượu đau đầu, lại cả đau dạ dày vì nhịn đói khiến tâm trạng Nghiêm Hạo càng thêm phiền não, mệt mỏi hỏi, “Tô Tuyết sao rồi?”
“Hừ” Bạch Lâm hừ lạnh một tiếng, “Sao? Anh còn quan tâm đến sự sống chết của chị ấy cơ à? Tôi thấy anh chỉ mong sao chị ấy chết đi cho nhanh, sau này không làm phiền đến anh nữa”
Nghe Bạch Lâm nói vậy, Nghiêm Hạo đoán rằng sau khi náo loạn Tô Tuyết hẳn là không có việc gì, thở dài một hơi, “Nếu đã không sao thì tôi đi trước”
Nghiêm Hạo thật sự không muốn tranh cãi nhiều với cô ta, hiện giờ chuyện của Mễ Giai gần như đã chiếm toàn bộ suy nghĩ của anh, ban đầu anh còn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với Tô Tuyết, nhưng giờ mối quan hệ với Mễ Giai khiến anh càng ngày càng chán ghét cái trách nhiệm đó, gần đây về nhà, nhìn căn nhà quạnh quẽ, anh thường nghĩ, nếu không có Tô Tuyết, anh và Mễ Giai sẽ rất tốt đẹp, bọn họ sẽ sinh con, cuộc sống gia đình sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà hiện tại… Rối loạn, mọi thứ đều rối tung, hết thảy đều không nằm trong kế hoạch của anh, tất cả đều vượt quá tầm kiểm soát.
Bạch Lâm quả thật không thể tin nổi anh ta tới chỉ hỏi mỗi câu như vậy mà đã định đi, lúc trước anh ta còn ở lại chờ Tô Tuyết tỉnh, hoặc là vào phòng chăm sóc Tô Tuyết chẳng hạn, vậy mà hôm nay lại nói phải đi, cô vì Tô Tuyết mà thấy không đáng, “Anh muốn đi? Anh đừng quên chị ấy thành ra như bây giờ đều là do anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy áy náy chút nào ư? Thấy chị ấy như vậy mà anh một chút cũng không thấy chột dạ hay cắn rứt lương tâm sao?”
Nghiêm Hạo nắm chặt tay, nhìn Tô Tuyết như thế, trong lòng anh đương nhiên không hề dễ chịu, nhưng cũng chính những áy náy tự trách này đang dần phá hủy mái ấm hiện tại của anh, anh yêu Mễ Giai, nên anh không thể buông tay cô ấy, vì vậy, anh cần phải cân nhắc lại thái độ của mình với Tô Tuyết. Với Tô Tuyết, anh cảm thấy áy náy, tự trách, nhưng anh cũng không thể vì thế mà không hạn chế quan tâm đến cô, như vậy rất bất công với Mễ Giai, và Tô Tuyết sẽ ỷ lại vào anh, điều đó cũng không giúp ích được gì cho bệnh tình của cô ấy.
“Hiện giờ Tô Tuyết rất ỷ lại vào tôi, đối với bệnh tình của cô ấy cũng không giúp ích gì được, hơn nữa tôi còn có gia đình của mình, tôi không thể ngày nào cũng chạy đến đây mà bỏ mặc cảm nghĩ của vợ mình” Nghiêm Hạo trả lời thẳng thắn.
“A, quá ỷ lại là không tốt” Bạch Lâm cười mỉa, kéo anh qua rồi chỉ vào đống hỗn độn, nói, “Anh thấy chưa, mới hai ngày anh không tới, chị ấy đã làm ầm ĩ đến mức này rồi đấy”
“Anh có gia đình, đúng, anh vốn dĩ còn có gia đình” Cảm xúc của Bạch Lâm bắt đầu có phần kích động, “Lúc trước anh đề nghị với bác sĩ cho đón chị ấy về sao anh không nghĩ là anh còn có gia đình, vợ của anh sẽ để ý đến việc anh tới đây mỗi ngày? Là anh cảm thấy cắn rứt lương tâm nên mới muốn đưa chị tôi ra, bây giờ lại nói chị ấy phiền phức, anh coi chúng tôi là gì hả? Anh làm vậy có thấy quá đáng lắm không? Năm đó nếu không phải anh đột ngột đi Mỹ, sức khỏe bố tôi không tốt, thì chị ấy… Chị ấy cũng không đến nỗi…” Bạch Lâm nghẹn ngào bụm miệng, không thể nói tiếp.
Nghiêm Hạo siết chặt nắm tay, nhớ lại tình cảnh trong bệnh viện mấy hôm trước…
Uống thuốc xong, tình hình Tô Tuyết dần ổn định lại, an tĩnh thiếp đi trên giường, nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ cũng không yên, hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại, mắt nhắm chặt, trên mặt vẫn có nét căng thẳng, thỉnh thoảng tay chân lại co giật không khống chế được, miệng thường phát ra những tiếng líu ríu, không nghe rõ là đang nói gì.
Nghiêm Hạo nhìn cô, ánh mắt đầy thương tiếc, giờ đây nhìn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đó cũng không tìm nổi bóng dáng thanh thuần đáng yêu khi xưa, nếu không phải ngũ quan xinh xắn vẫn không thay đổi mấy, anh thật sự cho rằng mình đã nhận nhầm người. “Tại sao lại thành ra thế này, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì?” Cau mày, Nghiêm Hạo cúi đầu hỏi, hỏi cô cũng là hỏi chính mình.
Về sau Nghiêm Hạo gần như ngày nào cũng đến, bác sĩ Hứa nói rằng tình trạng của Tô Tuyết có phần chuyển biến tốt hơn, ít nhất cô không còn nhận lầm người, không còn cứ thấy ai cũng cho là Nghiêm Hạo rồi bổ nhào vào ôm, chỉ là ngày nào cũng la hét ầm ĩ đòi gặp Nghiêm Hạo, có đôi khi không kiểm soát được, cuối cùng bác sĩ đành phải cho cô một liều thuốc an thần để kiềm chế cảm xúc lại.
Hôm đó lúc Nghiêm Hạo tới thì Tô Tuyết vừa bị tiêm thuốc an thần, ngủ chưa được bao lâu, Nghiêm Hạo đến bên giường cô, không biết cô mơ thấy gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hoảng hốt sợ hãi, tay chân khua khoắng, lắc đầu liên tục, miệng không ngừng líu ríu, “Đừng lại đây… Đừng lại đây… Đừng…” Từ khóe mắt chảy xuống một giọt lệ trong suốt.
Thấy cô như vậy, Nghiêm Hạo biết hẳn là cô đang gặp ác mộng, anh vỗ nhẹ cô, mong cô tỉnh lại, gọi khẽ bên tai cô, “Tô Tuyết, Tô Tuyết… Tỉnh dậy đi em, chỉ là giấc mơ thôi, tỉnh dậy là tốt rồi”
Tô Tuyết vẫn yên lặng chìm trong cơn ác mộng của mình, lắc đầu rên rỉ, “Không muốn, tôi không muốn làm… Xin ông, thả tôi đi, tôi không muốn làm… Hạo… Hạo, anh đang ở đâu? Cứu em, Hạo…”
“Tuyết Nhi… Tuyết Nhi, tỉnh tỉnh, anh là Hạo, anh ở đây…” Vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Nghiêm Hạo khẽ dỗ dành.
Có lẽ là nghe thấy Nghiêm Hạo gọi, Tô Tuyết từ từ mở mắt, nhìn Nghiêm Hạo trước mặt, vươn tay, không xác định hỏi, “Hạo?”
“Là anh, là anh” Nắm tay cô, Nghiêm Hạo cuống quít gật đầu.
Xác định người trước mặt đúng là Nghiêm Hạo, Tô Tuyết bỗng chốc khóc ra tiếng, đứng dậy ôm Nghiêm Hạo, miệng nói không ngừng, “Hạo… Em rất sợ… Những người đó…”
Chương 91:
“Được rồi, được rồi, không sao đâu, chỉ là mơ thôi, đừng sợ, anh ở đây” Nghiêm Hạo vỗ nhẹ lưng Tô Tuyết, anh có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trong lòng mình đang run rẩy, không khỏi thương tiếc, rốt cục năm đó đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một người con gái hay cười thành ra thế này.
“Không phải… Không phải, không phải là mơ, bọn họ đều rất đáng sợ, em đã nói không muốn, bọn họ còn ép em, rất đáng sợ, rất đáng sợ…” Tô Tuyết vừa khóc vừa nói, cơ thể càng run hơn, “Em gọi anh rất lâu nhưng anh không xuất hiện…” Ôm lấy Nghiêm Hạo, nước mắt chan chứa.
“Là anh không tốt, là anh không tốt, được rồi, không có gì đâu, tất cả đều đã qua rồi, chúng ta không nghĩ đến nữa, không nghĩ nữa…” Nghiêm Hạo không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Tô Tuyết rời khỏi vòng ôm của Nghiêm Hạo, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, đôi mắt vô tội mở to, nức nở hỏi, “Anh… Anh chê em bẩn có phải không?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian